Phim 01


Tôi từng xuyên qua bộ phim này

Tác giả: Mộng Yểm Điện Hạ

Thể loại: Thriller

Chương 1: Con gái của Nữ Hoàng Điện Ảnh

Trải nghiệm gì còn đáng sợ hơn việc phải xem một bộ phim dở ẹc? Đó là xem một bộ phim dở ẹc do chính mình diễn.

Ninh Ninh ngồi trong rạp chiếu phim với vẻ mặt vô cảm, bên cạnh rộ lên tiếng cười, người ngồi kế dùng khuỷu tay huých huých cô: “Cô bị mù từ bao giờ thế?”

“Tôi không mù.” Ninh Ninh đẩy gọng kính râm trên mặt, cô đeo kính râm không phải vì mù, mà là sợ người ta nhận ra cô là nữ chính trong phim thôi.

“Thế hả, tôi thì mù rồi.” Người ngồi bên cạnh gỡ kính xuống, thong thả lau, “Từ lúc phim mới chiếu được năm phút đã thấy thị lực giảm dần, bây giờ thì mù được gần một trăm phút rồi.”

“Ha, ha ha……” Ninh Ninh xấu hổ nói không ra lời, nghĩ thầm sao bộ phim đáng chết này mãi còn chưa hết.

Thật ra phim chiếu đến lúc này, hơn nửa rạp chiếu phim đã trống chỗ, những khán giả quý trọng thời gian hoặc yêu quý đôi mắt mình phần lớn đã bỏ đi từ sớm, những người còn lại thì đủ hình đủ vẻ, nào là lướt di động, nào là nói chuyện phiếm, nào là lăn ra ngủ, chỉ có một người vẫn nghiêm túc xem phim, người đó đang ngồi ngay kế Ninh Ninh, cơ thể tàn tạ nhưng chí vẫn bền, rõ ràng đã mù hơn trăm phút đồng hồ mà vẫn kiên trì nhìn chằm chằm màn hình không ngơi nghỉ: “Cô cảm thấy bộ phim này sẽ được IMBD* chấm bao nhiêu điểm?”

*IMDB là website xếp hạng phim lâu đời và uy tín nhất thế giới.

Ninh Ninh thật sự không thể nào dối gạt lương tâm mà cho điểm tuyệt đối, vì thế cô đáp: “Ba điểm.”

“Hai phẩy năm.” Người ngồi kế cười khẩy, “Hai điểm cho cốt truyện, không phẩy năm cho diễn viên chính.”

“Gì cơ?” Lần này Ninh Ninh không thể bình tĩnh được nữa, cô quay đầu nhìn về phía đối phương, “Phim rác mà còn đòi diễn viên thế nào nữa? Cốt truyện thì thiểu năng, lời thoại thì ngu ngốc, Ảnh Hậu cũng chẳng cứu được cái phim này đâu!”

“Cô nghĩ diễn viên là gì? Là biến thứ tầm thường thành thần kỳ, là khiến cho một bộ phim hai điểm trở thành ba điểm.” Vị khán giả ngồi kế vẫn nhìn màn hình, trong bóng tối không thấy rõ gương mặt người đó, chỉ có thể thấy đường viền gò má ông ta và ánh sáng phản chiếu từ mắt kính, “Lấy đâu ra lắm phim hay, lấy đâu ra lắm nhân vật sâu sắc thế, phần lớn diễn viên đều khởi đầu từ những phim rác cả, chỉ vì phim không hay mà diễn viên có thể không diễn hết mình chắc?”

Bộ phim đã kết thúc, dòng danh sách cuối phim chầm chậm chạy từ dưới lên, đèn trong rạp bừng sáng, chiếu lên gò má ông ta.

Đạo diễn kỳ cựu, Trần Quan Triều.

Ông ta quay đầu mỉm cười với Ninh Ninh, trái tim Ninh Ninh lại chìm xuống đáy vực, bởi vì cô đã đoán được mục đích ông ta tới xem phim, và cả lời tiếp theo ông ta muốn nói.

“Mẹ của cô là một diễn viên vĩ đại.” Trần Quan Triều đứng dậy đi ngang qua chỗ cô, bỏ lại một lời than tiếc nuối, “Tiếc là cô không phải.”

Ông ta đi rồi, những khán giả khác cũng lục tục kéo đi, trong rạp chiếu phim trống trải chỉ còn Ninh Ninh vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, giống như một pho tượng.

Tiếng chuông di động bỗng vang lên, cô cúi đầu lấy điện thoại ra, trên màn hình là tin nhắn người quản lý gửi tới: “Buổi thử vai tháng sau cô khỏi cần đi nữa nhé, đạo diễn Trần vừa gọi điện cho cấp trên, nói rõ là sẽ không tuyển cô đâu.”

Ninh Ninh rã rời buông thõng tay, trên màn hình lớn trước mặt cô, từng cái tên trong danh sách diễn viên trượt dần lên, như sóng lớn xô vào bờ cát, từng cái tên cũ bị những cái tên mới đẩy dạt đi, nhiều tên như thế, có mấy cái sẽ được người ta nhớ, có mấy cái sẽ bị người ta quên lãng, có mấy cái sẽ được người ta ca ngợi, có mấy cái sẽ bị người ta khinh thị?

“Doanh thu “Tôi là đại mỹ nhân” ngày càng giảm, dự kiến doanh thu phòng vé không đủ ba trăm vạn!”

“Lời nguyền của thế hệ con “sao”! Con gái của Ảnh Hậu huyền thoại Ninh Ngọc khó mà thành ngọc báu!”

“Tin nóng! Ninh Ninh hé lộ: Chấp nhận quay bất cứ thể loại phim gì, miễn là có tiền!”

Chỉ trong vẻn vẹn một đêm, tin đồn nhảm rộ lên khắp trời, trong những lời chỉ trích gay gắt, Ninh Ninh đi vào bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh, cô thấy mẹ mình nằm nghiêng trên giường, bên gối đặt một chiếc di động, trong đó đang phát bộ phim rác đang nổi rầm rộ của cô – “Tôi là đại mỹ nhân”.

“Mẹ.” Ninh Ninh thở dài, đi đến quỳ xuống bên mép giường, áp trán lên mu bàn tay mẹ, nói khẽ, “Con xin lỗi, mẹ đừng xem nữa.”

Thật xin lỗi, cô không nên nhận bộ phim rác này.

Nhưng nếu không nhận, cô sẽ không có đủ tiền cho mẹ chữa bệnh.

Vốn còn ôm một chút hy vọng, hy vọng chính mình có thể giống như mẹ, dùng sức mình ngăn cơn sóng dữ, dù phải đóng một bộ phim rác cũng vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ như ánh trăng, thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng thực tế chứng minh cô đã quá vọng tưởng, sở dĩ huyền thoại được gọi là huyền thoại, chính là hoàn toàn không thể mô phỏng lại, cô chỉ kế thừa gương mặt của mẹ, nhưng lại không kế thừa tài hoa của bà.

“Con xin lỗi.” Ninh Ninh không nén nổi nghẹn ngào, “Con xin lỗi mẹ, con không có tài năng nghệ thuật……”

“Ai nói con không có tài năng nghệ thuật nào?” Ninh Ngọc Nhân cười, “Con giống mẹ như đúc đấy chứ, nhìn mà xem.”

Ninh Ninh đỏ hoe mắt ngẩng đầu, nhìn theo ngón tay gầy guộc chỉ còn trơ xương của mẹ, thấy chính bản thân mình trong màn hình di động, lỗ mũi phồng to, mắt trợn trừng, y như một con gấu mù đang hùng hục lao xuống núi, gào lên với nam diễn viên chính: “Rõ ràng tôi đẹp như thế! Sao anh không chịu nhìn tôi hả! Anh nhìn tôi, anh nhìn tôi đây này!”

Ninh Ninh nhắm mắt, run rẩy nói: “Mẹ, chúng ta cứ tắt cái video này đi đã được không? Con cảm giác sắp nôn đến nơi rồi.”

“Lần đầu mẹ đóng phim cũng phun đầy nước bọt vào mặt nam diễn viên chính như thế này đấy.” Ninh Ngọc Nhân lại xem rất say sưa ngon lành, “Sau đó nam chính đòi bỏ vai, nói cứ nhìn thấy mặt mẹ là muốn xòe ngay cái ô ra rồi……”

“Sau đó thì sao?” Ninh Ninh hỏi.

Ninh Ngọc Nhân nhún vai: “Sau đó thì vai diễn của mẹ bị rơi vào tay người khác chứ sao.”

Ninh Ninh ngạc nhiên nhìn bà, cô không tin nổi Ảnh Hậu huyền thoại mà cũng có lịch sử đen tối như thế, phải biết rằng trước khi được tôn là “Ảnh Hậu huyền thoại”, Ninh Ngọc Nhân còn có một danh hiệu khác — diễn viên trời sinh. Vô số đạo diễn tiếng tăm đều tuyên bố rằng Ninh Ngọc Nhân là diễn viên tài hoa nhất mà họ từng gặp, dù có là quý phi cao sang hay cô thôn nữ quê mùa, là gián điệp xảo trá hay nữ ca sĩ si tình, thậm chí ngay cả khi diễn vai đàn ông, bà đều có thể diễn y như thật.

Không, thậm chí không thể dùng y như thật để hình dung.

Bộ phim cuối cùng trước khi bà giã từ nghiệp điện ảnh là do Trần Quan Triều làm đạo diễn, đó là một bộ phim về gián điệp thời chiến, lúc ấy đạo diễn Trần Quan Triều đã từng phát biểu dõng dạc trong một cuộc họp báo: “Sẽ không bao giờ có diễn viên nào xuất sắc hơn Ninh Ngọc Nhân, nếu tôi chiếu một đoạn phim do người khác đóng, anh xem lại mấy lần là có thể nhìn ra họ đang diễn, nhưng nếu tôi chiếu đoạn phim cô ấy đóng, anh sẽ cho rằng đó là một đoạn băng thẩm vấn thật sự, dù cho anh có xem đi xem lại bao nhiêu lần đi chăng nữa!”

Vậy nếu so ra, diễn xuất của Ninh Ninh thì gọi là gì?

“Thôi, mẹ đừng an ủi con làm gì.” Ninh Ninh uể oải nói, “Trình độ con đến đâu, xem phim là rõ sờ sờ, đạo diễn Trần còn cố tình gọi điện thoại cho con nữa đấy……”

Nói tới đây, cô thoáng ngập ngừng, vốn không định nói tiếp, nhưng Ninh Ngọc Nhân dịu dàng thúc giục một câu: “Ông ta bảo sao?”

“…… Ông ta khuyên con rời khỏi cái ngành này.” Ninh Ninh chua xót nói, “Nói phim con đóng vừa tra tấn người xem vừa tra tấn chính mình, ngoài cung cấp cho cư dân mạng cái mặt để chế icon thì chẳng có tác dụng gì.”

“Ôi dào.” Ninh Ngọc Nhân nở một nụ cười trang nhã, “Nói như rắm ấy.”

Ninh Ninh choáng váng: “Mẹ, nói fan não tàn của mẹ như thế mà được à?”

Ninh Ngọc Nhân cười ha hả: “Năm đó tay nam chính khóc lóc muốn đuổi mẹ chính là ổng chứ ai.”

Ninh Ninh: “……”

Không thể tưởng được đạo diễn kỳ cựu còn có quá khứ đen tối như thế đấy!

“Diễn viên là cô độc.” Ninh Ngọc Nhân thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Ninh Ninh, phản chiếu trong mắt Ninh Ninh đã không còn là người phụ nữ đẹp nhất Đông Phương, mà là một bộ xương khô, bởi vì cơn bệnh giày vò, tóc của bà đã rụng hết, thịt cũng teo đi cả, chỉ còn một lớp da mỏng bọc ngoài bộ xương, “Khán giả như thủy triều ồ ạt ập tới, rồi lại giống thủy triều rời con mà đi, có thể vĩnh viễn làm bạn với con, chỉ có diễn xuất của con mà thôi.”

“Nhưng con không có……” Không đợi Ninh Ninh nói xong, Ninh Ngọc Nhân đột nhiên kéo tay cô, sau đó đặt một thứ đã chuẩn bị từ trước vào tay cô.

Một tấm vé xem phim.

Ninh Ninh cúi đầu nhìn lòng bàn tay, đây là một tấm vé xem phim từ vài thập niên trước, có khi nó còn nhiều tuổi hơn cả cô. Một tờ giấy mỏng màu vàng, bên trái in một con dấu hình tròn, trong con dấu viết hàng chữ Vé Vào Cửa, bên phải là một khung hình chữ nhật, trong khung viết Rạp Chiếu Bóng Nhân Sinh, phía dưới viết Số 45 – Hàng 8.

“12 giờ đêm, tới rạp chiếu phim số 35 đường Yên Chi xem một bộ phim đi.” Ninh Ngọc Nhân nói, “Một mình con thôi.”

Giây tiếp theo bà lại đổi ý, giật chiếc vé lại: “Không, con đừng đi nữa.”

“Mẹ……” Ninh Ninh khó hiểu nhìn bà, “Mẹ sao thế?”

Ninh Ngọc Nhân nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, mãi lâu sau mới hỏi: “Ninh Ninh, con có thật sự muốn trở thành một diễn viên giống mẹ không?”

Ninh Ninh: “Đương nhiên rồi.”

Ninh Ngọc Nhân: “Muốn tới cỡ nào?”

“Mẹ hỏi thế con biết hình dung thế nào?” Ninh Ninh nhíu mày.

“Đời này ngoài ức gà luộc, không được động tới những loại thịt khác.” Ninh Ngọc Nhân chậm rãi nói.

Ninh Ninh vốn nghiện món thịt nướng xâu, nghe vậy không nhịn được mặt mày vặn vẹo một chốc, cuối cùng kiên quyết hy sinh như tráng sĩ chặt cổ tay: “Con làm được.”

Ninh Ngọc Nhân: “Cho dù vợ con sắp sinh đến nơi cũng phải diễn cho xong bộ phim đang diễn dở.”

Ninh Ninh: “Con là con gái mà.”

“Vậy được rồi.” Ninh Ngọc Nhân rất biết lắng nghe đổi câu khác, “Cho dù chồng con sắp sinh đến nơi, cũng phải diễn cho xong bộ phim đang diễn dở.”

“…… Việc này thì không được.” Ninh Ninh khó xử trả lời, “Lúc đấy con phải ở bên hai cha con bọn họ chứ.“

Ninh Ngọc Nhân: “Ngốc thế, đàn ông thì đẻ sao được.”

Ninh Ninh: “……”

“Câu hỏi cuối cùng.” Ninh Ngọc Nhân tạm dừng một lát, nhìn cô, “Con có bao giờ từ bỏ việc đóng phim không?”

Những bình luận tiêu cực trên khắp các phương tiện truyền thông, cuộc điện thoại đêm khuya từ Trần Quan Triều, những lời chửi rủa trên Weibo, tin đồn nhảm nhí trong công ty…… Từng hình ảnh hiện lên trước mắt Ninh Ninh, cô không chịu nổi nhắm mắt lại trốn tránh hiện thực, cuối cùng gian nan kéo căng mí mắt: “Con mãi mãi sẽ không từ bỏ đâu.”

Ninh Ngọc Nhân nở nụ cười, nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, trong thoáng chốc, đệ nhất mỹ nhân của màn bạc đã từng khiến bao người say mê, thầm thương trộm nhớ đã trở lại.

“Vậy thì con đi đi.” Bà một lần nữa đưa tấm vé cho Ninh Ninh, sau đó nhắm mắt lại, lộ ra một nụ cười hoài niệm, “Nơi đó, đã từng thay đổi vận mệnh mẹ, nó cũng có thể thay đổi vận mệnh con……”

Giọng nói đột nhiên ngưng bặt.

“Mẹ…… Mẹ? Mẹ ơi!”

Chín giờ ba mươi phút tối ngày 11 tháng 11 năm 2016, Ảnh Hậu huyền thoại Ninh Ngọc Nhân qua đời vì bệnh ung thư, hưởng thọ năm mươi hai tuổi.

Zinny: Ngoi lên rồi lặn luôn đây ~~~

 

8 comments on “Phim 01

Bạn đang nghĩ gì?